http://3.bp.blogspot.com/-TAXGPyCBTOg/VzcGHnYTewI/AAAAAAAACmQ/qElobZoJqDwCRhN5HLcoopH5JBg5HvGdgCK4B/s970/211330liosol2l2la9pxy5.gif

.

•♥•♥•♥• TUYẾT TRANG XIN KÍNH CHÚC TẤT CẢ CÁC ANH CHỊ, CÁC BẠN XA GẦN LUÔN HẠNH PHÚC •♥•♥•♥•

29/08/13

HAI BAO TẢI.

https://bizweb.dktcdn.net/100/175/849/files/gui-con-trai-con-dau-cua-me-cac-con-a-me-khong-phai-la-osin-1.jpg?v=1501751377914


Lưu Cương phạm tội cướp giật, bị ngồi tù đã một năm. Từ ngày bị vào tù, Lưu Cương chưa có ai đến thăm. Nhìn những phạm nhân khác thỉnh thoảng lại có người tới thăm nom, còn được người nhà mang đến bao nhiêu đồ ăn ngon, Lưu Cương nhìn thấy mà thèm, liền viết thư cho Mẹ để Mẹ đến thăm, nhưng không phải vì thèm những đồ ăn ấy mà vì Lưu Cương rất nhớ Bố Mẹ.
Sau khi gửi biết bao nhiêu cánh thư nhưng không có bất cứ hồi âm nào, Lưu Cương hiểu, Bố Mẹ đã bỏ rơi mình. Đau khổ và tuyệt vọng, Lưu Cương lại viết thêm một bức thư nữa, nói là “nếu Bố Mẹ không đến thăm con, Bố Mẹ sẽ mãi mãi mất thằng con này.”. Đây hoàn toàn không chỉ là lời nói suông, những phạm nhân bị vào tù do tái phạm đã không ít lần lôi kéo anh vượt ngục. Nhưng Lưu Cương vẫn chưa hạ được quyết tâm, nay bố mẹ không còn thương xót, đoái hoài đến mình, thì còn gì để lo lắng, vấn vương nữa?
Hôm ấy trời lạnh đến buốt da buốt thịt. Lưu Cương đang bàn bạc với mấy “đại ca đầu trọc” về chuyện vượt ngục thì có người gọi giật lại: “Lưu Cương, có người đến thăm!” Là ai được nhỉ? Bước vào phòng thăm tù nhân, Lưu Cương đứng sựng lại, là Mẹ! Một năm không gặp, trông Mẹ thay đổi nhiều đến mức con trai Mẹ không nhận ra. Mẹ mới hơn 50 tuổi mà tóc đã bạc trắng đầu, lưng Mẹ còng như con tép nhỏ, người Mẹ gầy gò quá, bộ quần áo mẹ mặc đã sờn rách. Mẹ đi chân trần hằn cáu bẩn và loang lổ vết máu. Bên cạnh Mẹ là hai chiếc bao tải cũ.
Hai Mẹ con cứ thế đứng nhìn nhau. Chưa kịp đợi Lưu Cương mở lời, nước mắt Mẹ đã trực trào từ đôi mắt mờ đục. Mẹ vừa giơ tay lên quệt nước mắt, vừa nói: “Tiểu Cương à, Mẹ nhận được thư con, con đừng trách Bố Mẹ nhẫn tâm. Thực sự là không có thời gian đi được con ạ. Bố con…lại ngã bệnh, Mẹ phải chăm sóc Bố con, đường lại xa xôi...” Đúng lúc ấy, có anh quản giáo bưng đến cho Mẹ Lưu Cương một bát mỳ trứng còn nóng hổi, nhiệt tình nói: “Bác ăn đi cho nóng rồi lại nói chuyện tiếp ạ.” Mẹ Lưu Cương vội đứng dậy, xoa xoa tay lên người, nói: “Thế này sao được”. Quản giáo đặt bát canh vào tay Mẹ Lưu Cương, cười, nói: “Mẹ cháu cũng tầm tuổi bác, mẹ ăn một bát mỳ trứng của con trai không được sao?” Mẹ Lưu Cương không nói gì nữa, cúi đầu ăn “sụp soạp”. Bà ăn một cách ngon lành như mấy ngày chưa được miếng cơm nào vào bụng.
Đợi mẹ ăn xong, Lưu Cương nhìn xuống đôi chân sưng đỏ, nứt bao vết máu của mẹ, xót xa hỏi: “Mẹ, chân mẹ sao thế? Giầy của mẹ đâu rồi ạ?” Chưa kịp đợi mẹ trả lời, quản giáo liền tiếp lời: “Vì bác đi bộ nên mới thế, giầy của bác đã bị rách từ trước rồi.”
Đi bộ sao? Từ nhà đến đây phải mất ba bốn trăm dặm, hơn nữa đoạn đường núi rất dài! Lưu Cương từ từ cúi người xuống, khẽ xoa lên đôi chân của mẹ: “Mẹ ơi, sao mẹ không bắt xe tới? Sao mẹ không mua giầy mới?”
Mẹ vội thu chân vào, nói: “Sao phải bắt xe chứ, đi bộ cũng tốt mà”, Mẹ thở dài, “Năm nay lợn bị dịch, mấy con lợn ở nhà đều chết hết, vụ mùa năm nay thu hoạch cũng kém, còn bố con…..đi khám bệnh…..cũng tốn bao nhiêu tiền…….Bố con mà khỏe thì Bố Mẹ đã đến thăm con lâu rồi, đừng trách Bố Mẹ con nhé.”
Anh quản giáo lau nước mắt, lặng lẽ rời đi. Lưu Cương cúi đầu hỏi: “Thế bố con đỡ hơn chưa Mẹ?” Lưu Cương đợi mãi không thấy Mẹ trả lời, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Mẹ đang lau nước mắt, Mẹ nói: “Cát bụi hết cả vào mắt i, con hỏi Bố con à? Bố con sắp khỏi rồi…..Bố con bảo với Mẹ là nói với con là đừng lo gì cho ông ấy, cố gắng mà cải tạo con ạ.”
Thời gian thăm phạm nhân đã hết. Quản giáo đi đến, trong tay cầm một ít tiền, nói: “Bác à, đây là chút tấm lòng của quản giáo chúng con, bác không thể đi chân trần về được bác à, nếu không, Lưu Cương sẽ đau lòng lắm ạ!”
Mẹ Tiểu Cương xua tay, nói: “Sao thế được, con bác vẫn còn ở đây, các cháu cũng đủ vất vả lắm rồi, bác còn cầm tiền của các cháu thì tổn thọ cho bác lắm!”
Anh quản giáo run run giọng nói: “Phận làm con đã không những không cho Bố Mẹ được hưởng phúc, lại bắt Bố Mẹ già cả phải lo lắng suy nghĩ, để bác đi chân đất mấy trăm dặm đến đây, nếu lại để bác đi chân trần về, thì thử hỏi người con này có còn là người nữa không bác?”
Lưu Cương không thể nói lại được gì, hét như xé giọng: “Mẹ!” Sau đó không nói thêm gì nữa, bên ngoài cửa sổ là tiếng khóc thút thít, anh quản giáo phải lùa đám phạm nhân đang lao động cải tạo ra chỗ khác.
Lúc này, có một người giám ngục bước vào phòng, cố tình lảng sang chủ đề khác: “Thôi đừng khóc nữa, Mẹ đến thăm con trai là chuyện vui, đáng ra phải cười mới đúng, để tôi xem bác mang đồ gì ngon đến nào.” Vừa nói, người giám ngục vừa cầm ngược bao tải xuống. Mẹ Lưu Cương không kịp chặn lại. Mọi thứ ở trong bao rơi ra ngoài. Ngay lúc ấy, tất cả mọi người có mặt đều lặng người đi. 
http://vanhocmang.files.wordpress.com/2012/09/560751_343656019024968_678798026_n.jpeg

29 nhận xét:

  1. Buồn và suy ngẫm em à -Không biết bình sao hết đó -Tuyết Trang -
    Chiều may mắn và vui vui -

    Trả lờiXóa
  2. ngôi nhà là nơi mà mà mọi người sẽ tìm về khi sa cơ... cám ơn Tuyết Trang đã chia sẽ entry rất nhiều ý nghĩa!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn nhabaokhongth e đến chia sẽ cùng với Trang...

      Xóa
  3. Câu chuyện này khi đọc xong cũng không biết nói gì nữa.Cám ơn Tuyết Trang về bại viết chỉ hi vọng những cảnh đời như vậy sẽ không có nữa.Chúc TT hanh phúc.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ, vâng anh Dinh Van a!...Trang xin cầu chúc cho mọi người khong con phai dau kho nua...

      Xóa
  4. Bài viết rất nhẹ nhàng , nhưng sao trong lòng Quốc Lạc lại thấy ngèn ngẹn ở nơi cổ họng mình vậy nè . Đúng là không có gì cao quý hơn tình Cha Mẹ .

    Kiếp phong sương đưa Mẹ già đi vạn dặm
    Thương Mẹ già vất vả đến thăm con ...
    Quà thăm con chỉ là Hai Bao Tải
    Là những gì tài sản Mẹ mang đến cho con !
    Chúc Trang ngày mới nắng ấm & hạnh phúc bên gia đình


    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Q.Lac lam 4 cau tho nay hay lam! rat hop voi bai viet nay.....

      Xóa
  5. Buồn quá! Cảm động quá !!! Mắt cứ cay cay...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trang xin chao anh Nguyen Huu....rat lau roi hom nay anh lai den tham ngoi nha tim tim cua em....

      Hoan canh that xot thuong phai khong anh Huu!!!....

      Xóa
  6. “Đấy là…bố con! Vì gom góp tiền đến thăm con, bố con đi làm quần quật không kể ngày đêm, bố con bị ngã gục vì suy nhược. Trước khi chết, ông ấy nói khi còn sống không đến thăm con được, ông ấy rất buồn, sau khi chết nhất định phải đưa ông ấy đến thăm con, ông ấy muốn nhìn con lần cuối…”
    ....
    Đọc tới đây chị rơi nước mắt, ngực thắt chặt em ạ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Da, Trang xin chào chi Phù Sa đã chia sẽ cho hoàn cảnh đáng thương này....em cũng rơi lệ chị a!...Sao có nhiều cảnh khổ trên thế gian này quá!!!.....

      Xóa
  7. Thật là một câu chuyện cảm động.Hình ảnh người mẹ đói khát, chân trần rướm máu, vượt chặng đường núi xa xôi gánh theo cả lọ cốt của người chồng và cố giấu hoàn cảnh của gia đình để cho con được bình yên...thật ám ảnh người đọc. Tình cha mẹ thật không gì sánh được!
    "Lũ chúng tôi từ tay mẹ mà lớn lên
    Còn những bí và bầu thì lớn xuống
    Chúng mang dáng giọt mồ hôi mặn
    Nhỏ xuống lòng thầm lặng mẹ tôi.
    Và chúng tôi - một thứ quả trên đời
    Bảy mươi tuổi mẹ mong chờ được hái
    Tôi lo sợ ngày bàn tay mẹ mỏi
    Tôi vẫn còn là một thứ quả xanh non".
    Câu chuyện mà Tuyết Trang kể thật có ý nghĩa bồi dưỡng cho tâm hồn con người về tình cảm gia đình, về sự hi sinh cảu cha mẹ...
    Cảm ơn Tuyết Trang nhé. Chúc Tuyết Trang luôn vui và hạnh phúc.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trang xin chào bạn Linh Dương....lần đầu bạn ghé thăm và Trang đã đọc dòng tâm sự thật sâu sắc của bạn về hoàn cảnh đáng thương này!.....Mình nghĩ Linh Dương bạn là 1 người con hiếu thảo đó....

      Xóa
  8. Thật tuyệt.. chào Em. chúc ngày thật vui.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Da, em chào anh Thin Ho....chuc anh buoi chieu luon binh an anh nhe...

      Xóa
  9. Anh chào Tuyết Trang.
    Đọc gần hết câu chuyện này, nước mắt anh trào dâng, nhoè hết!!!. Cứ đọc anh cứ hình dung ra từng hình ảnh một, như những thước phim quay chậm...
    cám ơn em đã đăng tải bài này

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh Kiên ơi!....Hôm nay em mới thấy anh Kiên khóc đó!....Tình cảnh thật éo le phải không anh?....Em cũng đã khóc nhiều mỗi lần đọc nó anh a!....Nước mắt cứ chảy mà không cầm lại được!!!....Rất vui anh đã sang chia sẽ cùng....

      Xóa
  10. Buổi tối nhiều niềm vui Trang nhé !

    Trả lờiXóa
  11. MT sang thăm Trang nè , nhà Trang bên đây đẹp quá , nhà MT vì ít vào nên chưa trang trí gì hết (hihi) , tương lai chỉ còn lại căn nhà này thôi chắc cũng phải ở đây rồi ...Cuối tuần vui vẻ , may mắn..Trang nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhà Mực Tím đẹp lắm! Trang rất thích nhàn hoa lan trên đầu blog của nhà bạn....Chắc là vậy rồi bạn ơi!....vậy Trang co thể chạy qua chạy lại thăm Mực Tím rồi nhé.....Cám ơn bạn....

      Xóa
  12. Nếu Trang ko xuất hiên bên nhà a ở H K thì em cũng ko biết anh ở SPOT. Nhờ vậy qua mấy lần đi lại anh mới đến nhà em .Lần đầu tiên gặp nhau đc đọc câu chuyện hết sức cảm động vừa cho phạm nhân ,vừa cho ban quản giáo ,và cả cho bất cứ ai sống trên thế gian này
    Chúc em an vui và hp ,hữu hão cùng nhau nhé

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ, Trang rất vui khi anh Ngocdung đến thăm ngôi nhà tím tím của em....Bài này cứ mỗi lần đọc là em lại khóc anh a!...

      Xóa
  13. Nhà đẹp quá TT ơi
    NN sang đây vào nhà ai cũng đẹp
    bài bày cho mình vài chiêu nào TT ơi
    vui nghe

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hoan nghinh NIỀM TIN đến thăm Trang .....nếu có thắc mắc gì bạn hỏi Trang trả lời cho bạn nhé....chúc bạn có những ngày Lễ thật vui....

      Xóa
  14. Nghĩa tình mẹ cha đúng là không gì sánh bằng. KT đọc bao nhiêu lần là bấy nhiêu lần không kìm nén được cảm xúc.
    Chúc TT tuần mới tràn đầy niềm vui nhé!

    Trả lờiXóa